Tháng 5 về,
cái nắng bắt đầu giăng đầy sân trường, đầy tán cây, tràn đầy trên những cánh
đồng và trên những con đường làng. Nắng buông mình lửng lơ trên bầu trời xanh
trong sáng, gieo xuống những tia nắng ấm áp mà như thiêu đốt cả tâm hồn con người.
Mùa hè hình như sắp đến, bỗng giật mình thảng thốt nhận ra. Kìa, đâu đó có
tiếng ve kêu.
Về thật rồi,
mùa hè về thật rồi. Còn nhớ hôm nào trong cái se se lạnh của gió mùa đông bắc,
quyện với vị rét ngọt là mùi thơm ngậy của chiếc bánh chưng ngày tết. Quay đi
quay lại ấy thế mà nàng xuân lại chao nghiêng đôi cánh để bỏ rơi ngày tháng,
dành chỗ cho nàng hạ đến từ lúc nào. Phải là người tinh tế lắm thì mới có thể
cảm nhận được vị của gió, của sáng đang thay đổi dần dần. Không còn là cái vị
âm ẩm, cái mùi khe khe mà ta hít hà vào khí quản như mọi khi nữa, thay vào đó
là cái gì đó mạnh mẽ, mơn man nơi lồng ngực mỗi khi hô hấp. Lặng mình hít một
hơi thật sâu vào tận phổi cho căng tràn lồng ngực mới có thể cảm nhận thấy,
thật mát, thật ngọt. Nhắm mắt cảm nhận thấy có gì đó thay đổi.
Mùa xuân đi
qua thật rồi! Có chút gì đó hơi nuốt tiếc cho mùa vừa qua, ta chưa kịp hưởng
trọn vẹn cái lành lạnh, se se của khí trời trong tiết xuân, cái nhu nhú của
những cành lộc non. Những gì ta muốn hưởng thụ, muốn cảm nhận thì còn nhiều lắm,
còn tham lam lắm. Chẳng thể nào đong đếm được, chỉ phải đi qua rồi mới lại cảm
nhận được sự nuối tiếc.
Hè đến! Nhanh
thật. Hè với tôi là những kỉ niệm vui buồn lẫn lộn. Nhưng nghĩ đến lại chợt
thấy chạnh lòng vì mùa này phượng nở. Trường cấp 2, cấp 3 tôi học có nhiều hàng
cây phượng mà mỗi độ hè sang hoa phượng đỏ rực cả một góc trời. Cái thú vui bất
hoa phượng làm bươm bướm, cài lên tóc, hay chỉ đơn giản là cầm chơi đùa và nhìn
cho thỏa thích từ lâu đã trở thành thói quen mỗi mùa phượng nở. Tiếng ve kêu ra
rả khiến cho tụi học sinh điếc tai, điếc óc. Ve cứ kêu như đang thi ca trong
ngày hội nắng vàng. Nào có con ve nào hiểu được cho tâm trạng của mấy cô cậu
học sinh dưới gốc phượng già kia đâu. Người ta thường nói, mùa phượng nở là mùa
thi, là mùa chia ly, tôi thấy đúng. Cuối cấp, ai ai cũng lo lắng vì thi cử, náo
nức vì hè sang, phượng nở. Ngày ngày, đến trường, đến lớp cặm cụi sách vở với
những hàng chữ, con số mà nào có ngờ ngày ra trường cũng sắp đến. Trôi đi với
thời gian là những dòng cảm xúc không tên, là tình thầy trò, là tình bạn, là
những cảm xúc ngây ngô mới chớm nở… Nỗi nhớ cứ thế lớn dần lên từng ngày trong
trái tim, khối óc trong sáng kia mà nào có ai ngờ mùa phượng nở lại khác, lại
buồn đến thế. Cái ngày tổng kết năm học không còn tiếng cười đùa hồn nhiên của
mấy ai kia thường ngày. Nét mặt ai cũng có gì đó nuối tiếc, bịn rịn trông buồn
và thương lạ lùng.
Có phải hè về
ta phải chia ly, có phải ve kêu làm lòng thêm rộn rã, hay có phải màu phượng đỏ
làm trái tim ta xốn xang. Phượng đỏ, phượng đỏ…màu phượng đỏ cứ như nhắc đi,
nhắc lại làm kỉ niệm lại ùa về theo nắng, theo gió. Ngừng lại được không cái
suy nghĩ về một thời áo trắng đã qua? Với bao kỉ niệm ngây ngô, trong sáng, hồn
nhiên, vô tư đến thế? Còn lại gì lưu luyến với dòng kí ức nhạt nhòa của tuổi
đôi mươi tràn ngập sức trẻ.
Chia ly thật
rồi, ai còn ngồi đó đếm lá vàng rơi, ai còn ngồi đó xếp hình đuổi bắt…tiếng
cười giòn tan nơi ghế đá sân trường, tiếng hò reo đuổi bắt làm náo loạn cả một
góc sân…Ôi! Đâu rồi những mảnh kí ức đó. Vỡ vụn theo mùa nắng mới sang, những
kí ức nhạt nhòa và hòa tan vào nắng.
Ai đã từng rời
xa ghế nhà trường thì mới có thể cảm nhận hết cái nỗi buồn chia ly, cái nỗi nhớ
đến bịn rịn, lặng người khi phải xa bạn bè, thầy cô, trường lớp. Cứ nghe thấy
tiếng ve kêu, màu phượng đỏ là tự nhiên mắt lại thấy cay cay. Cũng mùa này những năm trước, có cô bé hồn nhiên trong
tà áo trắng ngồi lặng nhìn đóa phượng đỏ rực trên cao, đôi mắt long lanh nghĩ
về những gì đã qua, những gì chưa tới mà lòng thêm buồn réo rắt. Tại sao thời
gian lại có 4 mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông? Tại sao đã gặp được nhau lại phải chia
xa? Ngước đôi mắt long lanh đẫm lệ lên bầu trời cao xanh ngắt mà tự hỏi chính
mình như thế.
Cứ mỗi độ hạ
sang lòng tôi lại nhớ về một mùa hoa phượng, một mùa hoa phượng nở, một mùa hoa phượng nhớ, một mùa hoa phượng
thương, mùa hoa phượng ấy có một cô bé đang ngước nhìn bầu trời xanh ngắt…
Tiểu Húc_Nhóm 2
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét